Musik: Atem der Statuen. Vielleicht:
Stille der Bilder. Du Sprache wo Sprachen
enden. Du Zeit,
die senkrecht steht auf der Richtung vergehender Herzen.
Nhạc: hơi thở của những pho tượng. Dường như:
nỗi lặng yên của những bức tranh. Em là lời nơi mọi ngôn ngữ
tắt đi. Em là thời gian,
em đứng thẳng trên đường rơi của những trái tim dần tàn tạ.
(Bốn giòng đầu trong bài thơ của Rainer Maria Rilke)
Tuesday, 26 September 2006
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Gefühle zu wem? O du der Gefühle
ReplyDeleteWandlung in was? -: in hörbare Landschaft.
Du Fremde: Musik. Du uns entwachsener
Herzraum. Innigstes unser,
das, uns übersteigend, hinausdrängt, -
heiliger Abschied:
da uns das Innre umsteht
als geübteste Ferne, als andre
Seite der Luft:
rein,
riesig,
nicht mehr bewohnbar.
(nhung dong con lai cua bai tho)