Sunday 13 July 2008

Những điều chưa biết

Tôi có một cô bạn rất sợ thú vật vì cô không biết chúng nghĩ gì. Buổi tối, một con mèo đi vào giường cô lúc cô ngủ. Thân thể mềm mượt của nó chạm vào người cô. Cô thức giấc hoảng kinh như bị ma quỉ chạm phải. Cô không biết con mèo nghĩ gì, tính gì trong cái đầu nhỏ của nó. Người ta không thể hiểu được mèo, cũng như không thể hiểu được ma quỉ.

Tôi cũng có một người bạn khác nói chỉ yêu cây cỏ và thú vật, vì con người đã mất sự hồn nhiên. Làm sao mình có thể biết người toan tính những gì, yêu hay ghét, thật hay giả. L’enfer, c’est les autres. Chúng ta không thể hiểu được người khác, cũng như không thể hiểu ma quỉ.

Vậy thì chúng ta muốn gì? Chúng ta muốn lường được, kiểm soát được suy nghĩ, sự thôi thúc và hành động của những người chung quanh. Chúng ta đặt ra những qui luật cho cuộc sống chung, đặt ra những giá trị và khuôn phép xã hội. Rồi các viện thống kê và các trường đại học làm những nghiên cứu xem con người muốn gì trong những điều kiện nào đó. Hoặc nếu họ không biết họ muốn gì thì sẽ có cả một nền công nghệ thông tin quảng cáo nói cho họ biết họ muốn gì. Một thế giới an toàn là một thế giới trong đó con người không làm những gì thường xưa giờ không ai làm, những điều không biết trước. Chúng ta luôn luôn muốn biết trước.

Và rồi chúng ta chán ứ đi khi sống cuộc đời tuần này là sự lặp lại của tuần trước, người này là sự lặp lại của người kia, đâu rồi cuộc phiêu lưu, đâu rồi sự sáng tạo, đâu những nỗi mơ màng và niềm chênh vênh. Đâu rồi sự duy nhất của mỗi người được sinh ra.

Đâu rồi điều bất ngờ kỳ diệu sự duy nhất đó mang lại?