Saturday 23 August 2008

Nằm mơ vu vơ

Buổi tối tôi nằm mơ thấy tôi ở một nơi nào tôi không biết. Tôi băng qua một con đường lạ, bước vào một khách sạn. Trong phòng khách sạn, tôi vào phòng tắm. Nhưng mở cửa, tôi không thấy phòng tắm mà thấy một cái sân. Tôi bước ra khoảng sân chung quanh có tường xây. Phía bên kia có một hồ chứa nước xây bằng xi măng, trên thành hồ có để một cái gáo để tôi múc nước tắm. Nhưng tôi không tắm bằng gáo, tôi leo vào hồ. Vách hồ có nhiều rong rêu, nước lành lạnh. Tôi thấy dễ chịu. Tôi nhớ tới chai thuốc gội đầu mình để trong túi trong phòng. Tôi quấn khăn đi về phòng để lấy. Nhưng lúc ở trong phòng tôi không thấy cái túi của tôi đâu.

Tôi thức dậy, thay áo, đi làm. Chiều về tôi chợt nhớ lại cái cảm giác trên da khi cả người tôi được bao kín trong làn nước lành lạnh đầy rong rêu của giấc mơ đêm qua. Một lúc, tôi tự hỏi tại sao tôi mơ thấy cái hồ nước ấy, giấc mơ có nghĩa gì?

Giấc mơ không có ý nghĩa nào cả, chỉ là một giấc mơ, vậy thôi. Tại sao lúc nào người ta cũng cần một ý nghĩa? Trong mơ, tôi không tự hỏi sao mình lại ở một nơi lạ, một nơi không có nước máy, ai đã lấy cái túi trong đó có chai thuốc gội đầu, tiền bạc của mình còn không. Trong mơ, tôi không cần một lý do nào cho việc tôi ở đó, cũng không cần tiền bạc hay một tương lai nào.

Tôi kể cho A nghe về giấc mơ. Cô ấy lẵng lặng ngồi nghe một lúc. Thấy tôi im, cô ấy hỏi: “Rồi sao nữa?”. Tôi không có gì để kể thêm. A thất vọng vì chuyện của tôi không ra chuyện. Cô ấy chờ chực những câu chuyện như lũ ếch nhái chờ mưa. Thế giới của chúng ta nó như thế: đầy hình ảnh và sự kiện, nhưng không có những câu chuyện.

Nhưng không có những câu chuyện chúng ta biết rút từ đâu ra một chút ý nghĩa để mà sống qua ngày hôm nay và những ngày kế đó? Ý nghĩa như những mẩu bánh khô bỏ vào túi khi đi đường, lúc ngủ thì ôm chặt để được đôi phần yên tâm: đây, tôi có cảm xúc, tôi biết suy nghĩ, tôi hiểu được một ít về cuộc đời

Không có chút ý nghĩa, chúng ta sợ mình biến mất.

6 comments:

  1. Trong giấc mơ, người ta làm những gì ngày thường mình không làm , đó là cái khao khát sống thực khi ở ngoài đời thực , cảm xúc bị dấu kín .
    Người ta đi tới những nơi mà mình không biết , có lẽ ngoài đời đã chán nơi mình đang sống từ lâu rồi , ăn sâu vào tiềm thức lúc nào k biết .
    Trở về thời thơ ấu , vì quá mệt mỏi và buồn phiền . Muốn tìm một cái gì đó đem lại sự bình an trong tâm hồn .
    Có những giấc mơ , làm ng ta tiếc nuối k muốn tỉnh giấc .
    Đôi khi , tôi đã nghĩ vật đó .
    ... Thật là nhiều cảm xúc khi người ta mơ , phải không chị ?
    Chỉ có trong mơ , ta mới lại là ta .

    ReplyDelete
  2. Không có chút ý nghĩa, chúng ta sợ mình biến mất.
    --> nên mọi thứ xung quanh đều được quơ quào và tự chúng ta ép ý nghĩa cho nó.
    Chị viết blog hay viết văn đều rất "chị" :)

    ReplyDelete
  3. Cô A. là cô nào vậy chị? Tự nhiên em thấy thích cô ấy quá, “Cô ấy chờ chực những câu chuyện như lũ ếch nhái chờ mưa.”.

    ReplyDelete
  4. Nếu cô A ở ngoài Bắc này thì cô ấy sẽ luận ra ý nghiã của giấc mơ, sau đó mã hoá thành các con số và ĐÁNH ĐỀ, hehe.
    Đó là một việc mà bà con trao đổi thường xuyên ở quán nước trà. Đầy hy vọng chị nhỉ!

    ReplyDelete
  5. em nghĩ giấc mơ của chị có nhiều điều.
    Cảm giác hồ nước xây xi măng và có rêu, đó có phải là một cái giếng không? rêu mọc quanh thành hồ ở những ngôi làng xưa. Nước mát và lạnh, nhưng sao chị không tắm mà chị muốn gội đầu, trong khí người ta thường hay đứng ngoài và nghiêng đầu vào hồ để gội? Có phải chị đã vào phòng khác nên không thấy đồ của chị nữa ?
    Em nhìn thấy chuyện chị băng qua khách sạn để vào một cái sân như vẻ ngoài hiện đại nhưng bên trong còn mang nét cũ kĩ làng mạc, hình ảnh hồ nước cũ có gáo là dụng ý phải múc ra xài nhưng chị lại leo vào rồi nghĩ đến chuyện gội đầu mà ko nghĩ đến tắm, khi cả người thì ướt hết rồi hihi.
    Có cái gì đó chị nhìn thấy và muốn phản kháng lại nhưng chị mang nó vào trong giấc mơ. Nó cũng có khá nhiều ảnh hưởng, vì thường giấc mơ sẽ được quên đi trong vòng 20 phút mơ thấy nó.

    ReplyDelete
  6. Chúng ta sợ cảm giác không hiện hữu. Tâm trí vẫn cứ lao xao với những câu chuyện không đầu không cuối không biết đi về đâu. Chúng ta sợ sự vắng lặng của tâm trí. Chúng ta chạy trốn...
    Nhưng chúng ta nên ngồi xuống, bình tĩnh và thực hiện một-cuộc-đối-thoại-nội-tâm thực sự :)

    ReplyDelete