Thursday 25 October 2007

Trên bàn có hoa cúc

Tôi ăn tối một mình trong một quán nhỏ, ở một tỉnh nhỏ, ở Đức. Các bàn đều có người ngồi, nhưng quán không ồn, vì ai cũng nói khẽ. Vì đi một mình, tôi được sắp ngồi ở cái bàn tròn nhỏ nhất của quán, gần nơi máng áo khoác.

Mọi người nói chuyện rì rào, bao nhiêu người, bao nhiêu là câu chuyện. Nhưng từ nơi tôi ngồi, ngôn ngữ không có ý nghĩa gì cả, chẳng hơn những thứ khác của căn phòng, những thứ góp vào để tạo một không khí nào đó. Như ánh sáng từ nến, như nhiệt độ trong phòng, như tranh trên tường, hoa trong bình, và mùi thức ăn vừa dễ chịu vừa buồn nản trong không khí tôi thở. Rồi có khi, tâm trạng con người, tâm trạng của tôi, trong giờ khắc này, sự buồn nản dễ chịu này, cũng chỉ là một thứ trang trí, góp vào, để căn phòng có đủ các thứ làm nên một cái quán.

Trên bàn có 6 cái hoa cúc vàng nhỏ và 3 cái hoa hồng tường vi nhỏ màu hồng nhạt, cũng nhỏ, cắm trong một cái bình gốm có quai trước kia dùng đựng rượu vang nhưng lâu lắm rồi không ai mang rượu vang ra bàn trong những chiếc bình như vậy nữa. Bây giờ người ta dùng chúng để cắm hoa. Cạnh bình hoa có một cây cắm nến. Nến đang cháy. Hoa nhỏ và nến cũng tạo nên một chút đằm thắm nhỏ nhoi, cũng là một thứ quê hương nào đó, tầm thường quá không ai đặt tên cho nó, không ai nhớ, hay là quên.

Tôi lạnh lùng với thứ quê hương đó. Thật bất công. Tôi uống rượu và muốn biết khi ra về mình có hài lòng đã đến đây hay không. Người ta chỉ muốn nói về sự hài lòng hay không hài lòng của mình, không ai nghĩ tới những cái hoa cúc nhỏ, chúng ở đó trong chiếc bình đó, trong ánh sáng đó, để tạo cho tôi một chút đằm thắm dù rắng tôi sẽ không bao giờ nhớ tới chúng khi bước khỏi cái quán này. Giản dị vì chúng quá nhỏ, giá rất rẻ. Còn những hoa hồng nhỏ cuối thu, trời đã lạnh, chúng còn đó vì đã được trồng trong nhà kính. Rời nhà kính để đên đây mang lại chút đằm thắm nhỏ cho tôi, chúng sẽ không bao giờ nở. Những cánh hoa sẽ héo trước khi mở ra, mở ra các lớp cánh của hoa hồng.

Vậy đó, một đêm có rất nhiều thứ, thứ nào cũng nhỏ, như một bức tranh chỉ có hoa cỏ làm nền chứ không có nhân vật chính. Xúc cảm của tôi cũng vậy, ký ức của tôi cũng vậy, tất cả đều nhỏ nhoi và mờ nhạt. Ngay cả một nỗi nhớ để hồn phách mình trôi vào đó, cũng không có.

16 comments:

  1. nhẹ nhàng và lãng đãng quá

    ReplyDelete
  2. Ối chị ơi, sao lại dùng 'cái' hoa? Nghe là lạ. Em hay dùng 'bông' hoa hơn. :)

    ReplyDelete
  3. "Hoa nhỏ và nến cũng tạo nên một chút đằm thắm nhỏ nhoi, cũng là một thứ quê hương nào đó, tầm thường quá không ai đặt tên cho nó, không ai nhớ, hay là quên.
    Tôi lạnh lùng với thứ quê hương đó. Thật bất công."
    Phải chăng đến một độ tuổi nào đó, người ta mới cảm nhận quê hương giống như thế này ?
    Đọc những dòng chị viết, em thử hình dung ra mình 20 năm sau sẽ như thế nào, nếu như em vẫn sống ở nước ngoài.
    Còn bây giờ, ở cái tuổi không già không trẻ, dù có những phút thắt lòng vì nỗi niềm xa xứ, em vẫn thấy mình còn ham đi, ham chơi lắm :). Chắc tại máu xê dịch trong người hơi quá liều lượng ;-)
    Chúc chị luôn bình an.

    ReplyDelete
  4. Chị ơi!
    Em là người lạ.
    Em xin chúc mừng chị.

    ReplyDelete
  5. Đinh Hằng (Yêu Quái Bàn Cuối)25 October 2007 at 21:44

    Đọc blog của chị luôn luôn là một nỗi buồn khó tả, do chị viết buồn hay em tự buồn? em không biết. cái tỉnh nhỏ, cái quán nhỏ và cái hoa cũng nhỏ, nhưng nỗi buồn thì cứ lan ra mãi…

    ReplyDelete
  6. @ Đinh Hằng : Là chị Phượng viết buồn. Vì cuộc đời cơ bản là buồn ;-)

    ReplyDelete
  7. Sự trở lại rất nhẹ nhàng của 2 4 6 sau một thời gian "hơi" dài im ắng, số lượng comment cho thấy bạn bè luôn mong chờ sự trở lại này thế nào.
    Nhẹ nhàng nhưng hết sức sâu lắng là cái tôi luôn thích được đọc ở chị. Thêm nữa, một lý do hoàn toàn cá nhân. Khi tôi bắt đầu làm quen với Blog và trở thành bạn của chị (FL) tôi đã nhận được 1 lời chào thân thiện. Điều đó đã giúp tôi tự tin rất nhiều trong một thế giới mới phần nào còn xa lạ. Tôi cảm nhận được ở chị một tâm hồn nhân hậu, gần gũi.

    ReplyDelete
  8. noi nho mien mang....

    ReplyDelete
  9. Chị ơi. Chúc mừng chị giải thưởng HNV nhé! HN đang mùa thu, hoa cúc rực rỡ. Em ước có thể gửi cho chị 1 chút quê hương nhỉ...

    ReplyDelete
  10. Chi lanh lung voi thu que huong do, nhung em tin chac chi co rat nhieu cam xuc voi thu que huong dang ton tai trong minh, giua mot noi xa la, giua nhung con nguoi xa la va ca thu ngon ngu nguoi ta noi cung xa la...

    ReplyDelete
  11. em cũng có hoa cúc trên bàn...

    ReplyDelete
  12. Cám ơn những entry của chị.

    ReplyDelete
  13. Ngày trước còn bé cháu đọc truyện "Rượu cúc" của Nguyễn Thị Thu Huệ, khi lớn lên biết uống rượu thì cứ mong ngóng tìm nó. Đến bây giờ đã uống rượu cúc được 3 năm rồi.
    Đôi khi cũng thấy mơ hồ lắm...
    Khi cháu mất ngủ rất hay đốt nến và ngắm hoa trong phòng , thấy dễ chịu hẳn ,cứ nhìn ánh lửa lập lòe ,lên xuống mờ ảo bập bùng ,những bông hoa như nhảy múa dưới ánh nến, ánh vàng của lửa trùm lên sắc trắng của hoa hòa quện thành một thứ cảm giác mơ hồ , có lẽ vì thế nên dễ ngủ hơn?
    Có lẽ cháu sẽ đi đốt một ít nến.

    ReplyDelete
  14. ... một cảm giác lãng đãng dường như không ăn khớp chút nào với thực tại xô bồ là điều tôi cảm thấy thú vị nhất khi đọc văn của chị. Hình như bất kỳ nhà văn nào cũng rơi vào cái lạc lõng cô đơn và chính những lạc lõng, cô đơn đó là nguồn cảm hứng cho nhà văn. Đọc văn chị tôi thấy mình trong đó, quen thuộc lắm nhưng dường như đó cũng không phải là mình mà là một người xa lạ...văn của chi sao lúc nào cũng làm tôi day dứt và suy nghĩ nhiều đến con người và cuộc đời này đến thế. Tâm hồn chị nhạy cảm quá, chỉ một chút nhỏ nhoi thôi đã làm cho nó rung động rồi, chúc chị một ngày thật tốt nhé...tôi cũng đi mua hoa cho tâm hồn mình thôi...

    ReplyDelete
  15. ....cuộc sống có những thứ tuyệt đẹp nhỏ nhoi và đôi lúc chạm vào mạch cảm xúc vô tình, nó khiến cho cuộc sống xô bồ này trôi chậm lại hơn. Văn chị có một nỗi cô đơn mà tôi luôn xem nó là cái đẹp tiềm ẩn. Cuộc sống chảy đi mau quá, đôi khi lại bỏ lỡ những diều đẹp kia, lướt qua vô tình. Cũng có lúc ngồi lại nhìn nó qua ô cửa bỗng ùa về những cảm xúc. Ta cô đơn và lạc lõng...
    ....Tâm hồn chị tinh tế và văn của chị khiến tôi luôn cảm nhận ra thế giới ở quanh tôi tồn tại như thế nào.....Hoa cúc nhỏ của chị làm tôi chợt nhận ra cái đẹp tĩnh lặng kia.....hoa nở trong tôi.....

    ReplyDelete
  16. ....cuộc sống có những mạch nước ngầm chảy trong nó. Đôi khi thời gian trôi qua mau quá, ta không đủ thời gian ngắm nhìn cái đẹp nhỏ bé của những bông hoa kia. Những lần ngoouf một góc quán nào đó ngắm dòng người vội vã lại bỗng yêu cái yên ắng kia. Nhìn hoa mà lòng chợt vui lên. Hoa nhỏ nhưng khơi được nguồn cảm xúc tinh tế bị thời gian và cuộc sống xô bồ kia đè lên. Cái cô đơn đôi khi thú vị lắm chị nhỉ! Cái lãng đảng kia làm cho ta biết thấy thế giới còn nhiều cái đẹp tiềm ẩn. Và những bông hoa cúc nhỏ kia tuy lẻ loi nhưng khơi bao nhiêu cảm xúc bâng khuân trong ta.....Hoa về trên những bàn tay......

    ReplyDelete